HÒN NGƯU : CHỐN ĐONG ĐẦY KỶ NIỆM

Tên gọi Hòn Ngưu chỉ được dùng trong cẩm nang du lịch mà thôi. "Dinh Ông Thượng " chỉ cần gọi như thế là người dân Vũng Tàu đã nghĩ đến ngay một dãy đá chạy dài ra biển trước cửa Bạch Dinh.
 Hòn Ngưu trong những năm cuối thế kỷ 19
Tuổi thơ của mình gắn liền với nơi đây,chốn vui đùa của những thằng nhóc hiếu động không thích vùng biển hiền hòa ở Bãi Trước kề bên.Đứng trên mỏm đá kia mà phóng ào xuống nước thì mới gọi là thú vị.
Chiều nào cũng ra đây nhảy ùm xuống cái vịnh bé tí xíu kia,thậm chí trong 4 giờ vào lớp buổi sáng mà được Nhà Trường cho nghỉ hai giờ đầu là cũng kéo nhau ra đây làm một cái cho mát...
Không biết phải do chuyện dời non lấp biển sau này hay không mà cái " vịnh " của chúng tôi ngày nay trỡ nên cạn sệt...
Trong mùa con ruốc,bọn nhóc chúng tôi thường vớt ruốc từ vùng biển nơi đây,đem trãi dài trên những phiến đá nóng,ăn ngay tại chổ.Món đặc sản" ruốc tươi một nắng " này ngày nay hầu như không còn nhìn thấy nữa.
Lặn sâu xuống dưới chân Hòn Ngưu khi xưa lại còn nhìn thấy một món ăn cao cấp hơn:Tôm Kẹt (con tôm này nó phát ra tiếng kêu "kèn...kẹt" khi đem lên khỏi mặt nước).Với một cây chỉa nhọn,kính lặn,đôi chân nhái,biết nín hơi dài và một ít can đảm là có thể kiếm được vài con đem đi nướng bằng lá bàng khô rồi.

 Nay chỉ còn là kỷ niệm
" Những người muôn năm cũ.Hồn ở đâu bây giờ ?"

Post a Comment

0 Comments